Bản thư số 5/TP.HCM / Thư mời tìm người cùng đường

một lời thỉnh-cầu đến người đang tìm việc: nếu anh/chị/em đang cần một nơi để làm việc cho ra việc, sống cho ra sống, xin mời bước tới.

Bản thư số 5/TP.HCM / Thư mời tìm người cùng đường
Photo by Petr Sevcovic / Unsplash

TRẦN BẢO CƯỜNG (YATAN.AKA)kính gởi người hữu-duyên

Có bữa, tôi ghé quán sớm. Trước giờ vô ca. Chưa bước tới quầy đã thấy một bạn phục-vụ đứng sau bức vách, tay còn cầm ly chưa rửa. Không than, không nói, không khóc. Chỉ đứng lặng – như một người đang gồng bằng chút sức cuối cùng của ngày hôm đó. Tôi hỏi nhỏ: “Mệt hả em?” – Bạn gật đầu. Vậy thôi. Không than một lời. Không kể một câu. Tôi không hỏi thêm, vì tôi hiểu: có lúc, điều người ta cần nhất không phải là sự giảng giải, mà là được cho yên để thở.

Nhìn cảnh đó, tôi chỉ mong một điều: đừng để ai phải ráng một mình. Quán không nên là nơi ép người sống cạn sức, mà phải là chốn cùng làm – cùng gánh – cùng chia. Vậy nên hôm nay, tôi viết thư này, không vội vã, không sáo rỗng – chỉ mong gởi được tới một người nào đó ngoài kia, đang cần một chỗ để sống đàng hoàng mà chưa tìm ra.

KÍNH-GỞI QUÝ BẰNG-HỮU,

Đạo làm quán, xưa nay vốn chẳng dễ. Cái khó không nằm ở món bán được hay thua lỗ, mà là làm sao để khách tới thì yên-tâm, khách rời vẫn còn luyến-tiếc. Muốn được vậy, quán không thể chỉ dựa vào món ngon hay mặt bằng sáng sủa, mà cốt ở người – người chào hỏi biết điều, người bưng bê không phiền, người trông coi có tâm.

Tôi – họ TRẦN, tên CƯỜNG – hiện đảm-trách việc trông coi chuỗi-quán cà-phê TRUE CAFE, có mặt tại các khu TÂN-PHÚ, QUẬN-TƯ, PHÚ-NHUẬNTÂN-BÌNH. Đội-ngũ hiện nay không ít: người làm lâu năm vẫn còn, kẻ mới vào cũng đã quen tay. Nhưng lòng tôi chưa từng yên – bởi đạo vận-quán vốn là cầu-hiền vô-hạn, người đông chưa chắc đã mạnh, mà phải ĐỒNG-TÂM – ĐỒNG-KHÍ – TƯƠNG-TRỢ, mới nên hàng ngũ bền-vững.

Vì lẽ ấy, tôi mạn phép viết thư này – một lời thỉnh-cầu đến người đang tìm việc: nếu anh/chị/em đang cần một nơi để làm việc cho ra việc, sống cho ra sống, xin mời bước tới.

CHÚNG TÔI ĐANG CẦN NGƯỜI – KHÔNG NHIỀU, NHƯNG PHẢI ĐÚNG.

Không phải để lắp chỗ trống, mà để cùng nhau giữ lấy cái nền-tảng của quán – là người.
Chúng tôi cần:
Pha-chế: tay lẹ, trí nhớ tốt, giữ sạch – giữ đúng – giữ vị
Phục-vụ: biết lễ, biết lau, biết hỏi han, không dửng dưng với khách – không khó chịu với đồng sự
Ca-trưởng: giữ được nhịp làm, biết chống khi người khác mỏi, biết lùi để người khác tiến
Cửa-hàng-trưởng: gánh được trách-nhiệm, cân được việc – giữ được người


LÀM VIỆC TẠI CÁC SỞ-QUÁN:

– TRUE CAFE TÂN-SON-NHÌ (Tân-Phú)
– TRUE CAFE TÂN-VĨNH (Quận-Tư)
– TRUE CAFE TRƯỜNG-SA (Phú-Nhuận)
– TRUE CAFE BẠCH-ĐẰNG (Tân-Bình)

SPONSORED
CTA Image

10 NHÂN VIÊN PHA CHẾ VÀ PHỤC VỤ

– TRUE CAFE TÂN-SON-NHÌ (Tân-Phú)
– TRUE CAFE TÂN-VĨNH (Quận-Tư)
– TRUE CAFE TRƯỜNG-SA (Phú-Nhuận)
– TRUE CAFE BẠCH-ĐẰNG (Tân-Bình)

NỘP HỒ SƠ Ở ĐÂY

TÔI KHÔNG CẦN NGƯỜI GIỎI. TÔI CẦN NGƯỜI CÓ GỐC.

– Có TỰ-TRỌNG: làm sai biết sửa, làm dở biết nhận, làm trễ biết báo
– Có TRÁCH-NHIỆM: không đổ lỗi, không đùn đẩy, không giấu việc
– Có TÌNH-NGHĨA: biết hỏi khi thấy bạn mình mệt, biết làm khi thấy người khác đuối
– Có CHÂN-THÀNH: không khéo miệng mà tay lười, không giành tiếng mà bỏ phần

Quán không phải thiên-đường. Có hôm khách đông muốn ngợp, có lúc hàng đứt muốn thở không ra hơi. Nhưng có một điều chắc chắn: không ai bị bỏ rơi, không ai bị thiệt phần, không ai bị làm trong tối để người khác hưởng trên đầu.


TÔI KHÔNG HỨA THIÊN-ĐƯỜNG. TÔI CAM-KẾT SỰ CÔNG-BẰNG.

– Làm tốt: LƯƠNG–THƯỞNG SÒNG–PHẲNG, tính từng ca, chia từng đồng
– Làm lâu: CÓ PHÉP NGHỈ RÕ RÀNG, không dòm ngó, không làm khó
– Làm gắn bó: CÓ ĐƯỜNG TIẾN, không phải xin xỏ
– Làm thật lòng: AI CŨNG THẤY – KHÔNG CẦN LẤY LÒNG AI


NẾU BẠN MUỐN THỬ – THÌ HÃY CHỌN MỘT TRONG HAI CÁCH SAU:

GỌI hoặc NHẮN ZALO tới số 0333.60.5955 (gặp Cường – tôi đó)
ĐIỀN TÊN tại: g.truecafe.vn/tuyen-dung
Chỉ cần viết thật: bạn tên gì, đang ở đâu, từng làm gì, rảnh ca nào. Không cần văn hoa. Tôi đọc hết. Ai nói thật – tôi trả lời thật.

@nguoidungchuyen01

CHỐT LẠI:

Tôi không đi tìm nhân-tài.
Tôi đi tìm người cùng lòng, cùng chí.
Thành công có thể tới trễ – nhưng sống cho tử-tế thì không thể đợi.

TRÂN TRỌNG KÍNH-BÚT,
TRẦN BẢO CƯỜNG (YATAN.AKA)

người còn tin ở chữ NGHĨA – giữa một đời hay quên