Bản thư số 16 / Tp.HCM / Đèn–đường lặng–lẽ, tiếng xe vẳng–xa như vọng về chuyện cũ...
Thân–thể là vốn. Vốn làm ăn, vốn gánh vác, vốn để sống cho bản thân và những người thương yêu. Một chiếc gan không thay được. Một lá phổi không có cái thứ hai. Một trí–não đã đục–men thì khó mà minh–mẫn để hiểu ai thương mình thật.
Sài–Gòn, ngày 17 tháng Sáu
Đèn–đường lặng–lẽ, tiếng xe vẳng–xa như vọng về chuyện cũ...
Thư gởi chư–huynh, bằng–hữu đồng–môn, đồng–nghiệp – những người một thời từng xưng–hô nhau bằng tiếng “anh em”, từng nâng chén lúc đầu hôm, từng hứa hẹn chuyện mai sau trong lúc men còn vương nơi khoé–miệng, và từng nghĩ rằng: "chúng ta sẽ mãi còn bên nhau..."
Rượu – là vật dẫn–tình, cũng là thứ làm nhạt–nghĩa nếu không biết giới–hạn.
Tình – là báu–vật giữa nhân–gian, cũng là thứ dễ phôi–pha nếu cứ nhắm mắt mà vin vào tửu–lượng để gọi là "sâu–đậm".
Tôi viết thư này không phải để khuyên–răn giáo–điều, càng không phải để lên lớp.
Tôi từng ngồi, từng uống, từng nói năng buông–tuồng lúc men ngấm, từng xem những cuộc vui là chất–liệu của thanh–xuân. Nhưng sống đủ lâu, người ta mới hiểu:
Không phải cuộc–vui nào cũng đáng nhớ, và không phải lời nào cũng đáng tin khi được thốt ra trong cơn say.
Người–trưởng–thành, thưa chư–huynh, không hơn kẻ khác ở tiền bạc hay chức vị. Mà hơn nhau ở sự–tự–chế, ở khả năng dừng–lại, ở chỗ biết lúc nào thì nên–lui–bước mà giữ gìn thân–tâm.
Tôi từng nghe đi nghe lại những câu quen thuộc:
– “Lâu lâu mới uống một bữa.”
– “Nay vui quá không tính.”
– “Lần này lần cuối.”
Nhưng “lâu lâu” thành ra thói.
“Lần cuối” thành thường–lệ.
Và những buổi "không tính" thì… lại thường để lại hậu–quả khó đong–đếm.
Thân–thể là vốn.
Vốn làm ăn, vốn gánh vác, vốn để sống cho bản thân và những người thương yêu.
Một chiếc gan không thay được. Một lá phổi không có cái thứ hai. Một trí–não đã đục–men thì khó mà minh–mẫn để hiểu ai thương mình thật.
Chư–huynh nghĩ xem:
Có đáng không, khi đánh đổi một chầu rượu lấy một tháng uống thuốc, đánh đổi vài tiếng cười nát–men lấy mấy ngày nằm viện với kim chuyền?
Có đáng không, khi ráng cạn ly vì "ngại từ chối", mà về nhà không còn đủ tỉnh táo để nói với vợ con một câu tử–tế?
Tôi không bảo chư–huynh phải bỏ rượu.
Tôi chỉ mong chư–huynh giữ–lấy chính–mình.
Giữa thời buổi ai cũng bận, lòng người chóng–đổi, việc gặp lại nhau mà tỉnh–táo để nói chuyện cho ra chuyện, để nhìn nhau mà không phải nhướng mày vì “bữa nay nó nhậu nữa rồi” – ấy là thứ đáng quý.
Vậy nên, tôi mạn–phép có lời thỉnh–mời chân–tình:
Tới quán nhỏ – TRUE CAFE CN, số 95 Tân–Vĩnh, Quận 4.
Không rộn–ràng, không bàn nhậu, không khói thuốc mịt mùng.
Chỉ có ly cà–phê đen đậm vị, ghế gỗ ấm, mấy người bạn còn biết nghe kỹ–năng, nói vừa–phải, và một khoảng không đủ yên để nhắc chuyện xưa mà không cần phải ráng nhớ.
Tới không phải để say, mà để rõ–lòng.
Tới không phải để cạn, mà để còn – còn gặp nhau, còn quý nhau.
Tôi, Trần Bảo Cường, người từng uống hết mình, giờ chọn sống chân–tình.
Tôi tin rằng, một buổi gặp tỉnh–táo, một cái bắt tay đàng–hoàng, một câu chuyện không bị cắt ngang bởi tiếng dzô dzô – đôi khi đáng giá hơn trăm lần rượu mạnh.
Nếu chư–huynh còn xem nhau là bằng–hữu,
Xin hãy đến – không cần báo trước.
Ngồi xuống – không cần mở lời lớn.
Chỉ cần ánh mắt còn giữ lấy chút trọng–nghĩa, thì ly cà–phê đó... tôi xin mời.
Kính–bút,
Người đã qua nhiều cuộc vui, nhưng giờ chọn–lấy–đường–yên.
Trần Bảo Cường (Yatan.Aka)
Người giữ–quán – giữ–người – giữ–nghĩa