Bản thư số 6/TP.HCM / Ra-đi thì đi, đừng để lại tiếng
Phàm ở đời, người quân-tử lúc đón-nhận thì nghiêm-trang, khi rời-bỏ thì thanh-thản.
Thưa ông,
Phàm ở đời, người quân-tử lúc đón-nhận thì nghiêm-trang, khi rời-bỏ thì thanh-thản.
Tiếc thay, ông rời đi không trong im-thinh, mà lại để sót lại nơi hậu-trường những lời bàn-ra – tán-vào, trách-trách – móc-móc, phần nhiều dựa trên cảm-tính cá-nhân, phần khác thì không biết để làm gì, ngoài để tạo thêm ít tiếng động cho cuộc ra đi tưởng như còn dang dở.
Tôi không nói, không phải vì không hay-biết, mà bởi lẽ kẻ còn giữ chữ-trọng thường hay lựa-chữ mà nói, lựa-lúc mà lên-tiếng.
Lời nói, một khi buông không đúng lúc, chẳng khác nào boomerang – ném đi một chiều, nhưng có ngày quay lại trúng gáy chính mình.
Dẫu biết ông ra-đi không hẳn do tâm-nguyện, mà vì không còn đồng-cung-đường với tôn-chỉ sở-tại. Nhưng thay vì lặng-lẽ sửa mình, ông lại dùng miệng-lưỡi làm vũ-khí, gieo lời dèm-pha, chẳng khác chi một người đàn-bà chưa cạn giận chợ đời, nói ra không phải để giải tỏa, mà để trừng phạt người cũ bằng sự đồn-đãi.
Tôi xin được mạn-phép khuyên rằng:
Người thất-cơ mà còn buông-lời bất-chính, thì đã thua-thiệt một lần nữa.
Ra-đi là một sự lựa-chọn – dù bị buộc hay tự-nguyện – thì vẫn có thể là một hành-vi đẹp, nếu người biết-giữ-lấy phẩm-giá.
Nơi công-sở này – dẫu không hoàn-mỹ – cũng chưa từng cư-xử thiếu đạo-nghĩa với ai.
Nếu ông không tìm thấy đồng-điệu, thì việc chia tay là chuyện thường. Nhưng xin ông, hãy để lại một chút tôn-kính tối-thiểu với nơi đã từng tiếp-nhận ông, dẫu chỉ là một đoạn-ngắn trong hành-trình.
Làm người, giữ được một câu yên-lặng cũng là giữ được một phần danh-dự.
Kẻ rời đi thanh-thản là người biết mình còn con-đường khác để đi, chứ không phải người ngoái lại mỗi ngày với lòng cay-cộc và miệng đầy lời tiểu-tiết.
Tôi viết thư này, không để tranh phải-trái, cũng chẳng mong ông hồi-đáp.
Chỉ hy-vọng, rằng giữa cái xã-hội bon-chen này, ông còn nhớ:
Tiếng-nói để lại sau lưng thường vang lâu hơn những gì ông từng làm khi còn hiện-diện.
Vậy nên – nếu không thể đẹp khi sống chung – thì hãy đẹp lúc chia tay.
Đó cũng là một dạng élégance – thứ thanh lịch không nằm ở cách ăn mặc, mà nằm ở cách rút lui.
Trân-trọng,
Một người còn ở lại,
Nhưng vẫn chọn giữ lấy khí-tiết