Bản thư số 11/TP.HCM / Chữ Nghề, Chữ Người và Một Căn Tiệm Cà–Phê
Sài–Gòn, tiết hạ chí, nắng cao quá đầu, phố phường tuy nhộn–nhịp mà lòng người vẫn lắm nỗi u–tình.
Sài–Gòn, tiết hạ chí, nắng cao quá đầu, phố phường tuy nhộn–nhịp mà lòng người vẫn lắm nỗi u–tình.
Tôi – TRẦN BẢO CƯỜNG (Yatan.Aka) – một kẻ từng sống bằng nghề viết, nay gác bút để sống bằng chữ “nghề”, nay xin có lời kính–trình chư vị bằng–hữu gần xa.
Tôi đang đảm–trách vai–trò quản–lý hệ–thống quán cà–phê True Cafe – hiệu đầu–trâu sắc đỏ, biểu–tượng của cần–lao, trung–thực và bền–bỉ, chuyên cà–phê pha–máy theo tiêu–chuẩn đặc–sản, có mặt tại nhiều khu vực trọng–điểm như Tân–Phú, Tân–Bình, Phú–Nhuận, và đang từng bước mở rộng.
Chúng tôi không chọn con đường phát–triển ồ–ạt. Không rầm–rộ, không ồn–ào, không chạy theo hình–thức. Thay vào đó, chúng tôi giữ lấy cái bản–chất của nghề: nghiêm–cẩn trong quy–trình, cẩn–trọng trong phục–vụ, và tử–tế trong đối–đãi.
Khó khăn nhất, nói ra chẳng sợ mang tiếng than thân, chính là chuyện nhân–sự.
Nghề này không phải nghề "hào–nhoáng", mà là lao–tâm khổ–trí.
Giữ người còn khó hơn giữ khách. Mà giữ được lòng người thì lại càng nan–giải.
Có lúc bản–thân cảm giác như mình đang ở giữa một trận địa, chắp vá đủ loại người, đủ dạng cá–tính:
– Có kẻ thông–minh nhưng bất–kính,
– Có người thật–thà mà vụng–về,
– Có cháu chỉ xem đây là chỗ tạm–trú qua mùa bấp–bênh.
Tình–trạng tạp–nhân hỗn–tạp, nhân–tâm chưa định, làm–người chưa thông – khiến việc điều–hành không chỉ là quản–trị, mà là cả một quá trình giáo–dục và cảm–hóa.
Thế nhưng, điều làm tôi không bỏ cuộc – chính là một số ít anh em kiên–trì trụ lại, có chí, có tình, có tâm với nghề.
Họ làm không chỉ để lãnh lương, mà để trao–dồi kỹ–năng, xây–dựng căn–cốt, từng chút một học cách điều–phối, giao–tiếp, xử–lý tình–huống.
Cái nhỏ – là kỹ–năng mềm.
Cái lớn – là hiểu–biết hệ–thống.
Cái âm–thầm tích–luỹ hôm nay – chính là nền–tảng để sau này, nếu hữu–duyên, có thể lập nghiệp cho riêng mình, không còn đi làm thuê mãi mãi.
Bản–thân tôi, từng là người cầm bút kiếm cơm, sống giữa chữ–nghĩa, hiểu rõ sự–khác biệt giữa nghề viết và nghề sống.
Giờ, tôi sống bằng nghề – nhưng vẫn giữ chữ nghĩa trong lòng.
Vì tôi tin, không có con–đường nào ngắn hơn sự cần–mẫn, không có đạo–người nào bền hơn sự thành–thật.
Nếu quý vị đọc đến đây, có lẽ đâu đó giữa chúng ta đã có một điểm tương–thông.
Tôi xin mời quý–vị, bằng–hữu, và cả người hữu–duyên chưa từng gặp mặt – nếu có dịp ghé ngang một quán trong hệ–thống True Cafe, xin cứ xem như ghé lại nhà một người quen.
Cà–phê ở đây không phải thứ uống cho xong – mà là thức uống được chăm chút từ khâu chọn hạt đến kỹ–thuật chiết xuất, nhằm giữ lấy vị–thanh, hậu–ngọt, mùi–thơm sạch sẽ đúng với tinh–thần cà–phê đặc–sản.
Tiệm có thể nhỏ, người có thể ít, nhưng lòng thì không hẹp.
Tôi mong nơi này là một chốn dừng chân, cho những ai còn trọng tín–nghĩa, còn thương những điều lặng–lẽ nhưng chân–thành.
Nếu quý vị muốn hiểu thêm về hành–trình của tôi, về cách nghĩ, cách làm, về nghề, về người, về từng va–chạm trong quán xá – xin mời ghé tranbaocuong.com.
Tôi vẫn thường viết ở đó – những mẩu chuyện nhỏ, những đoạn độc–thoại, những suy–tư đôi khi khó nói thành lời.
Ghé đọc rồi, nếu tiện, xin để lại vài hàng – một lời nhận–xét, một cái tên, một lời chào.
Không cần hoa–mỹ, chỉ cần thật.
Tôi trân–trọng từng dòng. Vì trong thế giới lắm điều giả–tạo, chữ “thật” – đối với tôi – là báu–vật.
Trân trọng kính bút,
TRẦN BẢO CƯỜNG (Yatan.Aka)
Người giữ hệ–thống quán True Cafe – người làm nghề, sống bằng nghề, giữ lấy cốt–cách để không lạc mất mình – giữa lòng Sài–Gòn muôn mặt, tháng Sáu năm Hai–Ngàn–Không–Trăm–Hai–Mươi–Lăm.