Bản thư số 1/TP.HCM – mở hàng cái blog kể chuyện đi làm của tui nè

Blog này là chỗ tui – Trần Bảo Cường (Yatan.Aka) – kể chuyện đi làm kiểu Sài-Gòn xưa: có deadline, có cà-phê bệt, có mấy chữ Hán-Việt, chen vài tiếng Tây cho vui. Viết chơi mà thiệt, đọc chơi mà ngẫm. Ghé coi cho biết!

Bản thư số 1/TP.HCM – mở hàng cái blog kể chuyện đi làm của tui nè

Thư gửi quý dzị bằng-hữu ghé tranbaocuong.com
– của Trần Bảo Cường, hay còn gọi là Yatan.Aka –

Mấy anh, mấy chị, mấy bạn dzô coi chơi nghen,

Chuyện là vầy… Một bữa, đang ngồi vạch kế-sách tăng lương cuối năm, tay cầm ly cà-phê đen không đường, mắt nhìn trân trối vô cái bảng tính Excel, tự dưng Qua – à quên, tui, Trần Bảo Cường – thấy đời thiệt là tréo-ngoe. Đi làm thì ngày nào cũng “brief” (tóm lược yêu cầu), “feedback” (góp ý), “deadline” (hạn chót)… mà nói chuyện thiệt tình với nhau thì ngày một ít.

Vậy nên mới mon-men dựng lên cái blog tranbaocuong.com. Coi như mở cái sạp nhỏ, ngồi kể chuyện đời đi làm, chuyện người, chuyện nghề, chuyện đời-sống đô-thị giữa chốn Sài-Gòn chộn-rộn này. Tui viết bằng giọng-nói thiệt, không trau-chuốt hoa-mỹ, nhưng có chút hương-vị xưa – kiểu ông chú Sài-Gòn thập-niên tám-mươi, mặc áo thun cổ bẻ, chạy chiếc Cub 50, miệng ngậm điếu capstan, vừa đậu trước hẻm là hỏi:
“Bữa nay con nhỏ kế-toán nó còn dữ hông mậy?”

Blog này không phải để giảng đạo-lý. Mà là để “tám” cho ra chuyện, kiểu như anh em mình ngồi quán cóc đầu hẻm, kêu ly café filtre (cà phê pha phin), vừa uống vừa nói dóc, hết chuyện deadline thì tới chuyện crush, xong quay lại bàn KPI, rồi kết bằng một câu: “Thôi, ráng cày, cuối tháng còn lãnh lương.”

Tui hay dùng chữ nghĩa kiểu xưa cũ – mấy chữ Hán-Việt như cần-lao, phiền-não, tu-dưỡng, xử-thế… nghe cho đã cái lỗ tai. Thi thoảng, chen vô vài từ tiếng Tây như déjà-vu (cảm giác từng thấy rồi), rendez-vous (cuộc hẹn), hay formalisme (hình thức rườm rà) – chớ không phải làm màu, mà tại nó trúng ý quá đi!

Nói thiệt, tranbaocuong.com không phải nơi dạy làm giàu, cũng không phải nơi than thân trách phận. Nó chỉ là góc nhỏ để một đứa con của Sài-Gòn kể lại vài mảnh đời đi làm, giữa cái thời đại mà người ta gửi email còn lẹ hơn nói thiệt.

Vậy ha. Ghé chơi, đọc cho vui. Hợp thì để lại lời nhắn, không hợp thì cũng như lỡ ghé tiệm hớt tóc xưa, thấy không hợp kiểu thì... chào nhau tiếng salut (xin chào) rồi đi.

Chân-thành,
Trần Bảo Cường
tức Yatan.Aka – kẻ vẫn còn tin vào tình người giữa deadline và họp hành.