Tui là ai mà bày đặt viết blog?
Nó chỉ là góc nhỏ, nơi tui kể lại chuyện đi làm, chuyện đời thường, chuyện con người – bằng cái giọng Sài Gòn rặt, với chữ nghĩa tui đã nghe từ nhỏ, đã thấm từ má, từ ngoại, từ mấy chú xe ôm nói chuyện dưới gốc me mỗi trưa.

Bạn thân mến,
Tui sinh ra trong một gia-đình không có điều-kiện gì đặc-biệt. Nhà không nghèo rớt mồng-tơi, nhưng cũng không dư dả. Cha má làm nghề lao-động phổ-thông, ăn cơm độn khoai, mặc áo vá vai, nuôi con bằng tất cả sự chịu-đựng, cam-khó, và lòng hy-vọng rằng: “Ráng rồi sẽ khá.”
Từ nhỏ tui đã biết, muốn sống cho tử-tế thì phải biết tự-lực, phải biết đứng mũi chịu sào, đừng trông chờ ai rải đường. Lớn lên, đi học, đi làm, bươn chải giữa phố xá tấp nập, tui học được thêm một điều: người tử-tế thường ít nói, nhưng khi đã nói thì lời nào cũng có trọng-lượng.
Tui từng làm nhiều việc: phụ quán, chạy sự kiện, bưng bê, gõ máy, viết báo cáo, chỉnh slide, đàm phán giá in, thiết-kế kế-hoạch mà chính mình cũng không chắc có ai coi. Nhiều khi sức người có hạn, mà việc thì vô biên. Làm tới đâu quắn não tới đó, chỉ mong tới cuối tháng còn đủ tiền trả trọ, gửi về quê, chừa lại một ít mà sống tạm qua ngày.
Nhiều lúc mệt muốn nghỉ ngang, nhưng rồi lại nghĩ: phải sống cho đàng hoàng. Không phải vì sĩ diện, mà vì lòng tự-trọng, vì còn nhiều người tin mình, thương mình. Vậy nên tui ráng.
Trong cái guồng máy mưu-sinh đó, tui nhận ra: mình đang thiếu một chỗ để ngồi lại mà thở, mà nghĩ, mà ghi lại những chuyện xảy ra quanh mình – nhỏ thôi, vụn vặt thôi, nhưng chạm tới tận đáy lòng.
Vậy nên mới có cái blog này – tranbaocuong.com.
Blog này không phải sản-phẩm truyền-thông, không nhắm tới “thị-trường ngách”, không xây dựng “thương-hiệu cá-nhân”. Nó chỉ là góc nhỏ, nơi tui kể lại chuyện đi làm, chuyện đời thường, chuyện con người – bằng cái giọng Sài Gòn rặt, với chữ nghĩa tui đã nghe từ nhỏ, đã thấm từ má, từ ngoại, từ mấy chú xe ôm nói chuyện dưới gốc me mỗi trưa.
Ở đây, bạn sẽ gặp:
– Những buổi họp lê-thê, nội-dung thì ít mà hình-thức thì nhiều.
– Những “dự-án trọng-điểm” được giao miệng lúc 6 giờ chiều thứ Sáu.
– Những buổi ăn trưa lặng-lẽ, mỗi người cắm mặt vô hộp cơm, chẳng còn sức nói chuyện.
– Những lần khách “muốn sửa nhẹ” mà thật ra là làm lại từ đầu, nhưng không ai nói ra.
– Và cả những giây phút bất-chợt: một ánh mắt đồng-nghiệp, một câu nói của anh bảo-vệ, khiến mình lặng người vì đời còn nhiều điều đáng để thương.
Tui không giỏi viết văn. Nhưng tui biết cách viết cho thật. Viết để người khác đọc mà thấy được cái tình, cái nghĩa, cái đau đáu rất người trong công việc – thứ người ta hay gọi là “chuyên-nghiệp” mà quên mất nó có trái tim.
Tui chuộng chữ Hán-Việt. Không phải để làm sang. Mà vì nó sâu, nó đủ nghĩa, và nhiều khi một chữ nói được cái tình mà cả đoạn văn không diễn nổi. Chữ như đồng-cảm, trách-nhiệm, nghĩa-tình, tự-chủ, hiểu-biết, lương-tâm, kỷ-luật – nghe lên tưởng cũ, mà thật ra, nó là xương sống của đời sống này.
Thỉnh thoảng bạn sẽ thấy vài từ Tây: rendez-vous, brief, feedback, dossier… Đó là ngôn-ngữ mà người đi làm giờ nào cũng đụng. Tui không cố làm kiểu, mà vì chữ gì đúng thì xài, không phân biệt Tây – Ta, miễn là giữ được cái hồn trong cách kể.
Blog này không có lịch viết cố-định, cũng không có tham-vọng tăng trưởng. Viết khi thấy cần, đăng khi thấy đáng. Mỗi bài viết là một lần ngồi lại, lắng xuống, và trả lời câu hỏi: Mình đi làm để làm gì?
Nếu bạn đọc tới đây, thấy được chút gì giống mình, thì tui cảm ơn. Còn nếu không hợp, cũng không sao. Tui không cần ai gật đầu, chỉ mong có người dừng lại một chút, nhìn lại mình, thấy lòng dịu lại – vậy là đủ.
Chào bạn.
Chúc bạn đi làm bớt khổ, gặp được người ngay, và giữ được lòng không đổi giữa lúc mọi thứ đổi như chong chóng.
Thân,
Trần Bảo Cường (Yatan.Aka)
Người viết blog không vì thành công, mà vì nhớ hoài cái nghĩa sống cho ra người.